Hôm nay thả bộ ra bãi đậu xe thì tôi nghe có tiếng người chạy từ phía sau đến. Tiếng chân nghe rất gần, theo phản xạ thì tôi quay nhìn lại. Vừa đúng lúc đó, cậu thanh niên ngưng chạy để đi bộ ngang tầm với tôi để chào hỏi. Thấy tôi hỏi thăm sức khỏe và khen quá siêng năng chạy bộ sau ngày làm việc khá dài, thằng bé này cho tôi biết là ngày nào hắn cũng chạy bộ từ xưởng tàu về khu doanh trại dành cho lính độc thân cách đó 2 dặm (3,2 km). Tôi hỏi thêm coi hắn có chạy vào buổi sáng không thì được biết là nó cũng chạy tới chỗ làm, mang trên vai ba lô quần áo để tắm rửa trước khi vào làm. Tính ra mỗi ngày hắn chạy hơn 6 cây số đi làm.
Gần đây tôi để ý thằng bé này vì hắn mới lên chức hạ sĩ quan và được chọn thay thế một Trung Sỹ Nhất việc lo giấy tờ lưu giữ kỹ thuật thông số điều hành của các máy móc cũng như nhiệt độ trong tàu. Số là mỗi ngày tôi phải coi và ký trước khi đưa cho kỹ sư trưởng ký. Tên Trung Sỹ Nhất kia thuộc họ Hứa, cứ hẹn lần hẹn lữa để đem giấy tờ tới cho tôi. Có khi hắn dồn lại nguyên cả tháng rồi đưa 1 lần, làm mình ký rục cả tay. Mà thông số có sai về kỹ thuật mà cũ đến 1 tháng thì ký làm gì nữa. Thế là hắn bị sa thải khỏi cái chân này, đáng lẽ phải tìm một tên Trung Sỹ Nhất khác, nhưng tự nhiên một hạ sĩ quan mới căng cà ren và đi lính chưa đủ 1 năm như cậu bé này lại thay thế một Trung Sĩ Nhất có 10 năm quân ngũ. Vì thế mà tôi để ý. Cậu bé này mang họ gốc Đức nên tôi cũng có chút cảm tình, vì xưa nay người Đức nổi tiếng thế giới ở đức tính kỷ luật và tuân thủ luật pháp.
Đúng như tôi dự đoán, sáng nào tôi cũng thấy 1 tập giấy tờ trong hộc hồ sơ của tôi. Có những lúc tôi bận đi phòng máy không về bàn làm việc 1 thời gian dài thì thấy hắn lẽo đẽo đi tìm tôi để kịp đưa cho Kỹ Sư Trưởng ký. Những lần như vậy tôi rất ấn tượng trước tinh thần trách nhiệm của cậu bé này. Có điều hắn là thợ điện ngoài phòng máy nên tôi ít gặp vì tôi gặp tụi cơ khí và điện trong phòng máy nhiều hơn. Một lần hắn được huy chương thành tựu vì dành rất nhiều thời gian sau giờ làm việc để sửa chữa máy móc cho căn tin để kịp làm đồ ăn sáng cho lính. Tôi càng ấn tượng hơn. Có lẽ hắn thuộc loại mười năm hiếm gặp.
Hôm nay tôi lại thấy hắn chạy bộ. Tôi hỏi thêm là mỗi ngày hắn chạy bộ hơn 6 km để làm gì, vì hắn nhìn rất rắn chắc khỏe mạnh rồi. Hắn nói là chuẩn bị thể lực để chạy marathon từ thiện quyên góp cho trẻ em bệnh ung thư. Hắn mới 19 tuổi mà đã nghĩ cho tha nhân. Hắn không mua xe hơi mà chạy bộ đi làm và đi xe điện xuống phố.
Trước mắt tôi tạm tin là hắn chạy mỗi ngày chỉ để tham gia cuộc chạy marathon. Nhưng tôi vẫn có linh tính là hắn chuẩn bị cho một cái gì lớn hơn trong tương lai. Hải Quân Hoa Kỳ có một thiểu số tinh nhuệ nhất trong các binh chủng gọi là Navy Seals, những kẻ đã đột nhập vào Pakistan, gần căn cứ quân sự để diệt Bin La den mà cả hệ thống an ninh quân đội của một quốc gia sở hữu hạt nhân như Pakistan không hề hay biết hoặc không thể trở tay kịp. Navy Seals là lực lượng mà tốn cả nửa triệu đô la mới đào tạo được 1 người, và họ là báu vật của quân đội Mỹ. Biết đâu một ngày em này sẽ có dịp ghi tên mình trong Hành Lang Danh Dự (Hall of Fame).
Và tôi lại nghĩ đến những người làm cho nước Mỹ hùng mạnh, và hắn là một trong số đó.
No comments:
Post a Comment