Thursday, March 24, 2016

Tiếng ngỗng chiều tà


Không biết bao lâu rồi tôi mới được nghe lại tiếng ngỗng kêu. Xưa nay tôi có nghe nói tiếng hạc kêu buồn, tiếng quạ kêu tang tóc, không biết tiếng ngỗng kêu trong buổi chiều tà hôm này sẽ đem lại cảm giác
gì. Cảm giác bình yên gọi đàn? Chiều nay trong cái hoàng hôn trầm tĩnh, một bầy ngỗng gọi nhau về tổ ấm. Trên mặt nước bình yên như dải lụa mềm, một nhóm cư dân ngỗng và vịt trời cùng ghé vào bờ. Lâu nay tôi vẫn cứ thắc mắc về đám vịt trời, chúng là giống không biết ấp, mà cũng chẳng ngồi yên ấp trứng như gà nhưng ở xứ Mỹ này, vịt trời khá nhiều khá nhiều ở những nơi bảo tồn thiên nhiên như cái hồ này. Có lẽ không có ai đi tìm trứng của chúng để ăn. Có lẽ vì thế mà vịt trời khó tồn tại ở xứ Việt, vì người ta không chỉ lấy trứng của chúng, mà còn gài bẫy thịt chúng nữa. Nghĩ lại thấy tụi vịt trời và ngỗng thật tốt số khi được đầu thai ở xứ Mỹ này. Đám ngỗng hoang này khá dạn dĩ với người vì chúng không bao giờ nghĩ là con người nơi đây sẽ thịt chúng. Đây có phải là thiên đàng cho chúng sinh ?

Hôm qua là lần đầu tiên tôi bước chân đến Lake Miramar, một cái hồ nước ngọt gần nhà mà cả chục năm nay tôi chưa hề đặt chân đến. Tình cờ đến đây vì nhà một người bạn ở gần đây. Lâu nay để giảm stress sau giờ làm, tôi thường la cà nơi thương xá uống cà phê và kết thúc bằng vài món đồ. Rốt cuộc rồi cũng cho đi vài thùng quần áo vì chúng ít khi được mặc trên người. Nay tôi có một lựa chọn khác là đi tản bộ hay chạy bộ quanh cái hồ yên bình này.


Hồ Miramar là một cái hồ chứa nước khá nhỏ, không được khai thác thương mại mà chỉ là nơi bảo tồn thiên nhiên nho nhỏ và nơi thư giãn của cộng đồng. Chính quyền địa phương cho xây một con đường nhựa xinh xắn bọc quanh hồ, có đủ 2 làn xe để người lười biếng đi thưởng ngoạn, và cũng có đủ chổ cho người chạy bộ hay tản bộ. Nhưng vẫn có người thích đi trên con đường mòn sỏi đá sát mặt nước hơn, vì đó là thú vui hiking của người Mỹ. Dù là dân của một cường quốc công nghệ hiện đại, nhưng dân Mỹ lại thích trở về với thiên nhiên qua thú vui hiking, một thú vui không có tương đương ở Việt Nam. Chữ 'hiking' không dịch chính xác được qua tiếng Việt, vì người Việt có đi rừng thì thường là tìm trầm hương, quế, săn bắt hươu nai hay đốn cây, chứ không đi khơi khơi lên tới đỉnh núi rồi trở về như dân hiking của Mỹ. Sắp tới tôi được rủ đi hiking trên con đường mòn dài 19 dặm, sẽ cắm trại ngủ qua đêm trên núi, một thú vui hiking đậm chất Mỹ.


Ở Việt Nam gần đây cũng có thú vui hiking, được dịch bởi từ 'phượt'. Thú thật, lần đầu tiên tôi nghe thấy cái từ 'phượt' chỉ cách đây vài năm, vì trên mạng đăng hình tuổi trẻ miền Bắc đi phượt bằng xe máy cày nát cánh đồng hoa để chụp hình và bỏ lại sau lưng một đống rác. Nếu hiểu nghĩa 'phượt' là thế thì đó không phải là từ tương đương bằng tiếng Việt của chữ 'hiking'. Hồi tôi còn ở Việt Nam chưa bao giờ thấy cái chữ này.

Hi vọng một ngày nào đó, xứ Việt sẽ có nhiều người yêu thích hiking hơn, sẽ yêu thiên nhiên hơn và sẽ không thịt những sanh linh vốn được Tạo hóa dành cho quyền sống ở nơi hoang dã này. Người Việt phạm tội sát sanh muông thú quá nhiều, vì quá nhậu thịt rừng hay thú hiếm luôn đắt hàng. Phải chăng người Việt đang trả nghiệp cho cái họ gieo. Và người Việt cũng đang giết người Việt với thực phẩm độc hại và lừa lọc lẫn nhau về miếng ăn. Nhân quả tuần hoàn. Sắp tới ắt sẽ đó đói kém và chết chóc. Một dân tộc chẳng cần đến Công Lý và đang mất dần đi tính nhân văn thì rồi cũng sẽ lụi tàn. Đâu cần phải đợi đến khi có chiến tranh mới hoang phế ?

 

No comments:

Post a Comment